-_- Thú thực là, đã định ém hàng phòng những ngày lười biếng ~~~~~ Cơ mà thôi cứ đăng ❤ Chúc mọi người hậu 20/10 vui vẻ ạ :3 *múa sịp*
____________________________________________________________________________
“-CON BÀ NÓ!!! NGÔ THẾ HUÂN!!!!!!!!CẬU BIẾN RA KHỎI NHÀ NGAY CHO TÔI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
‘-Anh à…. Nhưng mà….” –Thế Huân nhìn anh, miệng cười méo xệch, khóe mắt xịu xuống thảm thương. “ Nhưng mà em đang rán trứng………”
“-Rán rán cái đầu cậu! BIẾN!” – Anh nhíu mày nhăn trán, thẳng thừng đáp.
“-Nhưng mà anh còn chưa kịp ăn sáng xong….Trứng rán ngon lắm đó.”
“- Không nói nhiều! BIẾN NHANH!”
“-Nhưng mà không ăn sáng sẽ bị đau bụng đó….” – Cậu chầy lì, cố sức năn nỉ.
“-Tôi đã bảo là……..”
“Em thích anh!”
Cậu khẽ thở dài, ánh mắt đượm buồn, nghiêm túc nhìn anh.
Anh miệng há hốc, tay đánh rớt gối, bàng hoàng nhìn cậu.
Cái quái……………………………………………..???????????????????
“-EM XIN LỖI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Anh Thư cuống cuồng ngồi dậy, vơ lấy bịch bánh quy trên tay, vội tắt ti vi phóng thẳng ra khỏi nhà. Thà chết không quay đầu lại.
Lộc Hàm như điếng người, hết nhìn ra cổng, lại nhìn về phía Thế Huân, căn bản không tin vào tai mình, lắp bắp thốt lời không nổi. Cái gì đây? Phi vụ tỏ tình điên rồ nhất trong lịch sử sao? Anh đứng trên lầu, người mặc quần cộc với áo thun ba lỗ, đầu tóc mặt mũi như anh hùng cái bang (đến râu còn chưa kịp cạo a ~.~), cậu trong nhà bếp, thân mang tạp dề, cả người mồ hôi nhễ nhại vì hơi nóng.
/Ây da……. Cảnh tượng kiểu gì thế này?/
Lộc Hàm hồi lâu mới lấy lại được bình tĩnh,trừng mắt nhìn kẻ kia.
“Cậu…..”
“-Em nói thật đó, lần đầu tiên gặp em đã thích anh rồi, không biết tại sao nữa……” – Thế Huân xoay người tắt bếp, miệng thì thào thật khẽ.
“-Cái…………………”
“-Anh lúc nào cũng hậu đậu, nhưng mà em tình nguyện lo lắng cho anh. Anh lúc nào cũng trẻ con, khiến em buộc phải trông chừng anh mọi lúc.”
“-He…Hey…….”
“-Là bởi vì em thích anh đó.”
“…”
Lộc Hàm bỗng chốc thấy má mình nóng ran, lồng ngực mỗi lúc một chật chội khó thở. Tại sao vậy? Tại sao khi nghe cậu nói những lời đó, trong lòng không hề khó chịu như anh tưởng, ngược lại còn cảm thấy rất ấm áp, bản thân rõ ràng có gì đó rất lạ, giống như là….vui vui?
Anh ngớ người trước mớ suy nghĩ của chính mình, điên cuồng lắc dầu thật mạnh. Hít một hơi thật dài, bàn tay anh run run chỉ vào mặt cậu.
“-Cậu im đi Ngô Thế Huân!Cậu biết gì về tôi? Cậu thật phiền phức, QUÁ PHIỀN luôn á! Để cho tôi yên đi! Tôi làm gì không cần cậu quan tâm, cũng chẳng cần cậu chăm sóc gì hết! Làm ơn biến ra khỏi nhà tôi cho tôi nhờ! Tôi là tôi ếu có thích cậu……….A..”
Lộc Hàm nhắm tịt mắt, phun nước bọt phì phì. Cứ nghĩ rằng anh ghét cậu ta, bây giờ nói cho bằng hết thì thôi, không ngờ vừa nhìn thấy biểu tình của cậu ngay sau đó, trái tim anh đánh thịch một cái, thật sự hối hận đến mức chỉ muốn đâm đầu xuống lầu chết ngay lập tức.
Thế Huân mở to mắt ngạc nhiên trước phản ứng của anh, sau đó nhận thức được liền mím môi, đôi mắt nâu xinh đẹp xịu xuống rất nhẹ. Cậu lặng lẽ tháo bỏ tạp dề, vớ lấy cái áo hoodie, lững thững bước ra khỏi nhà.
“-Anh ăn sáng, có trứng rán với bánh mì! Bỏ bữa là không tốt cho sức khỏe, sau này em cũng không phiền anh nữa.”
Cậu nói thật nhẹ, giọng khàn ướt sũng, sau đó anh nghe thấy tiếng xe đạp đi khỏi. Lộc Hàm bấy giờ đứng đó ngây ngốc chẳng biết phải làm thế nào, mặt vẫn trơ ra không biểu cảm.
AAA! Làm sao đây??? Anh sai rồi!!! Anh sai cmn rồi!!!! Đụng chạm tới tự ái của Ngô Thế Huân rồi!!!!!!!!!!
Lộc Hàm vội vã chạy xuống bếp, nhìn thấy đĩa trứng rán xinh xinh có hình trái tim màu đỏ được tỉ mỉ vẽ bằng tương ớt, nội tâm lại càng cấu xé dữ dội. Lồng ngực anh mỗi lúc lại đập nhanh hơn, nghĩ một hồi lâu liền chạy ra khỏi cửa, nhưng tất nhiên, đã không còn có cái người mặc áo hoodie màu xanh ở đó nữa.
Chỉ còn lại một vết xe đạp dài thật dài.
Lộc Hàm muốn đi tìm, nhưng ngay cả nhà của cậu ở đâu anh còn không rõ…..
Anh nhận ra, anh chẳng biết gì về cậu cả.
***
“-Tiểu Lộc làm sao vậy? Huân ca đâu??”
Anh Thư từ bên ngoài bước vào, bàn tay xách thêm một bịch ổi, ngây thở hỏi. Anh thẫn thờ không đáp, ngồi phịch xuống vùi đầu vào bàn tay, giọng ủy khuất trả lời nhóc con cũng giống như tự nói với chính mình.
“-Không cần quan tâm nữa, cậu ta không đến nữa đâu.”
“-A…….”
“…”
“…”
“-Quên mất! Mau lên phòng gấp chăn cho anh! -_-”
***
Cả đêm đó Lộc Hàm thật sự không ngủ được, cứ mỗi lần nhắm mắt trong đầu óc lại hiện về hình ảnh một Ngô Thế Huân gương mặt ỉu xìu, lững thững bước ra khỏi nhà anh trông thảm thương đến lạ, khiến Lộc Hàm day dứt mãi không nguôi, định bụng sáng sớm sẽ kiếm cậu ta mà xin lỗi.
Hôm sau, đúng là Thế Huân không thèm đến réo anh đi học thật.
***
“-Thế…..”
Lộc Hàm nhìn thấy cái dáng cao gầy quen thuộc trong lòng mừng không kể xiết, vừa giơ tay định gọi, không ngờ chưa kịp dứt câu đã thấy cậu ta lạnh lùng lướt qua người mà không thèm nhìn anh lấy một cái, là cố tình không đếm xỉa đến anh a.
“-NGÔ THẾ HUÂN! CẬU ĐỨNG LẠI ĐÓ!” – Anh tức khí quay người, hét thật to về phía cậu ta. Thế Huân chẳng những không quay đầu lại, càng bước mỗi lúc một nhanh hơn, chẳng mấy chốc tấm lưng rộng biến mất sau hành lang.
Lộc Hàm trơ mắt ếch đứng đó, không thèm để ý đến những học sinh khác đang xì xào bàn tán, khuôn mặt anh tối xầm như đêm ba mươi.
Anh ức quá!!!!!!!!!!!! Anh ức quá mà!!!!!!!!!!!!!! Con bà nó! Cậu ta là cái giống gì để anh hạ mình định đến xin lỗi??? Không ngờ còn dám bơ anh! Được lắm Ngô Thế Đao, cậu không muốn gặp tôi càng mừng! Chào thân ái và quyết thắng a!!!!!!!!!!!
Anh hậm hực quay người, uất khí dâng lên tận não, mím môi nghiến răng, hùng hục bỏ đi một lèo.
Con bà nó! Thật khó chịu!
Thế Huân đi khuất sau hành lang, nghĩ làm sao liền đứng lại một hồi, hết ngẩng đầu lên lại nhìn xuống đất, mặt bí xị như bánh bao chiều, lí trí và trái tim của cậu đấu tranh dữ dội, sau đó cương quyết xoay người tiến về chỗ cũ.
Liền thấy dáng lưng nho nhỏ hung hăng bước đi, gặp đâu đá đó, gặp ai quát nấy, cảnh tượng thật hỗn loạn mà.
Cậu mím môi, trên trán mồ hôi nhễ nhại, tự trách mình sao mà đao đần, rõ ràng người ta có ý làm hòa, cái con người tự cao đó muốn hạ mình chắc chắn phải nỗ lực to lớn lắm, chắc chắn không có lần thứ hai, đã không biết nắm bắt đằng này lại còn cố chọc điên người ta, đúng là khôn ba năm dại một giờ mà. Ngô Thế Huân ơi là Ngô Thế Huân!! Tiếc cho cả đời sáng suốt!!! Ngu quá!!!! Quá cmn ngu đi!
***
“-Lộc Hàm, nghe bảo anh với Huân Huân giận nhau hả??” – Dạ Ân rời mắt khỏi đống sổ sách dày cộm, nhìn Lộc Hàm đang ngồi ngơ ra ngắm hai con kiến nhảy ballet.
“-Giận giận cái đầu cô! Đừng có nhắc tới cậu ta nữa!!” – Lộc Hàm nghe thấy tên người kia, lửa giận bừng bừng trở lại, tiện tay hất luôn mấy quyển sách xuống sàn, nom bộ dạng lúc này y hệt khủng long bạo chúa.
“-A ~~~ Có giận!” – Dạ Ân quay trở lại công việc, đưa tay đẩy nhẹ gọng kính dày trên sóng mũi, lơ đãng hỏi. -“Không phải là cậu ấy thích anh sao??”
*RẦM!!!!!?*
“-Ặc! Thôi ngay! Tôiiiii biếtiiii rồiiiiii!” – Lộc Hàm lồm cồm bò dậy sau cú ngã đau điếng, quắc mắt nhìn Dạ Ân, nghiến lợi thét.
“-Anh biết? Hay thật, cậu ấy tỏ tình đấy à?”
“……” –Lộc Hàm cứng họng, bất mãn trề môi.
“Thật.. Vậy anh trả lời thế nào?”
“Thì từ chối chứ sao? Căn bản tôi có thích cậu ta đâu?”
Anh xoa mũi, hùng hồn tuyên bố, ánh mắt kiên quyết nhìn Dạ Ân. Cô chăm chú nhìn anh, đột nhiên thản cười, cúi đầu ghi ghi chép chép.
“- Không có thật à….Vậy anh…. cũng không phiền khi em theo đuổi cậu ấy có đúng không?”
“-CÁIIIII………………”- Lộc Hàm mở to mắt, trân trối nhìn Dạ Ân. Tự dưng cảm giác thấy có dòng điện xoẹt qua người, khiến tim anh đánh thịch một cái.
Có cái gì đó bàng hoàng, cũng có cái gì đó giống như là…khó chịu?
“-Anh đã bảo anh không thích cậu ấy còn gì? Em ban đầu là cứ tưởng hai người cùng thích nhau nên mới chịu bỏ cuộc, bây giờ em lại có cơ hội rồi.”
Dạ Ân quay đầu nhìn anh, mỉm cười rõ tươi, trong ánh mắt chan chứa niềm cảm kích. Anh mím môi rất khẽ, miễn cưỡng nhếch cười, giả vờ xoay lưng đi làm việc khác.
“-U…uh…Em thích cậu ta thì cứ thử đi, anh không quan tâm a…..”
Lộc Hàm cảm nhận không khí tự dưng ngượng ngùng đến lạ, liền kiếm cớ đi ra khỏi phòng, vừa hay đúng lúc cửa phòng bật mở.
Là Ngô Thế Huân!
Anh hoảng hốt lùi người, tim đập thình thịch như kẻ làm chuyện xấu bị phát giác, trân trối nhìn cậu.
Không phải chứ! Thế Huân! Cậu ta nghe hết rồi sao?
Cậu dùng ánh mắt băng lãnh nhìn anh, đơn giản nở một nụ cười xã giao, sau đó lướt nhanh qua vai không thèm chào hỏi lấy một câu. Lộc Hàm lúc này cảm thấy hoảng hốt hơn bao giờ hết, chưa bao giờ cậu ta nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy, giống như cả hai chỉ là người quen của nhau, không hơn không kém.
“-Dạ Ân, em nghĩ là, bản kế hoạch chị đưa em lần trước có chút không ổn, em cần bàn bạc lại ạ.” – Cậu ôn nhu mỉm cười nhìn Dạ Ân, khóe mắt cong cong đầy quyến rũ.
Anh gần như chết sững! Đôi mắt đó, nụ cười đó, giọng nói trầm ấm đó, rõ ràng đã từng dành cho anh, tại sao vậy?? Là do anh quá cố chấp? Là do anh quá trẻ con? Hay là tại anh không biết nắm lấy cơ hội của mình.
Lộc Hàm đẩy cửa thật nhẹ, cố gắng để không phiền hai người kia, lặng lẽ bước ra ngoài. Anh tự nhủ là phải cười lên, không sao hết, cậu ta có là cái gì đâu mà.
Không ngờ lúc khóe môi khẽ nhếch cũng là lúc một giọt nước nóng hổi lăn dài trên má anh.
A! Chắc là do bụi bay vào mắt……
Thế Huân! Phải làm sao đây? Cậu khiến tôi thê thảm thế này! Thật phiền phức! Tôi thật sự rất ghét cậu!……
_____________________ END Chap 2_____________
À quên nói Lộc Hàm khối 12, Dạ Ân 11 còn Thế Huân khối 10 nga. Cả 3 bạn đều là học sinh ưu tú nên có làm một vài việc lặt vặt cho trường Giống như là người đứng đầu mỗi khối vậy đó…… À ừm giống như là cho hội học sinh :3